Từ những bông sen có rất nhiều ở quê mình, một chàng trai đã ứng dụng công nghệ cao để tạo ra nhiều sản phẩm giá trị
Đó là anh Ngô Chí Công, Giám đốc Công ty TNHH SX TM DV Khởi Minh Thành Công. Chàng trai quê Đồng Tháp này đã ứng dụng công nghệ, bổ sung những mảnh ghép vào chuỗi giá trị của cây sen. Ngoài hoa sen sấy khô, chàng trai 8X này còn phát triển hàng loạt sản phẩm từ nguyên liệu là cây sen, gồm các đồ gia dụng như khay, nia, đế lót ly…, tranh mỹ thuật, trang trí nội thất, đồ thủ công mỹ nghệ…
Đứng lên từ thất bại
Năm 2007, Ngô Chí Công sang Pháp du học. Sau đó, Công tốt nghiệp cử nhân và thạc sĩ ngành công nghệ hóa học, chuyên ngành phát triển bền vững tại Trường Đại học Sorbonne Pierre et Marie Curie (Paris 6). Ra trường, anh nhận được nhiều cơ hội ở lại Pháp làm việc nhưng quyết tâm về Việt Nam để khởi nghiệp.

Anh Ngô Chí Công, CEO Ecolotus, bên sản phẩm của mình
Công thừa nhận mình rất thích bếp núc nên dự án khởi nghiệp đầu tiên của anh là một tiệm bánh. “Tiệm bánh có 4 cổ đông, đều là du học sinh quen biết nhau từ trước. Dự án chạy được gần một năm thì đến cuối năm 2014, chúng tôi ngậm ngùi sang lại toàn bộ máy móc, công thức… Tết năm ấy rất buồn” – Công nhớ lại.
Sau thất bại ấy, Công vỡ ra nhiều thứ và quyết định đăng ký học một khóa đào tạo giám đốc điều hành ngắn hạn. Theo anh, dự án tiệm bánh “chết” rất… xứng đáng bởi lúc làm, cả 4 người đều chỉ biết thu – chi, ngoài ra chẳng biết gì khác. Hơn nữa, sản phẩm quá mới mẻ so với thị hiếu, rồi 4 người làm cùng nhau mà khó tìm được tiếng nói chung.
Sau cú vấp ngã đầu tiên, Công về quê hương Đồng Tháp, mượn tiền gia đình, bắt đầu dự án thứ hai với công nghệ in nước (hydroart) theo hợp đồng nhượng quyền của một doanh nghiệp ở Tây Ban Nha. Công nghệ này khá thịnh hành ở châu Âu, thường ứng dụng trong việc độ xe. Thay vì dán keo xe dễ bong tróc, xuống màu… thì sơn. Ngoài xe, công nghệ này còn ứng dụng trên nhiều loại sản phẩm như mũ bảo hiểm, gốm… Nhưng rồi, dự án này cũng hoạt động được gần một năm thì “chết lâm sàng”.
Sau lần thất bại thứ hai, Công xoay sang làm gốm giả đá, chủ yếu cung cấp cho làng hoa Sa Đéc. Hàng sản xuất ra bán không được, anh càng giãy giụa, việc sản xuất – kinh doanh càng sa lầy.
Một loạt thất bại khiến Công chịu nhiều áp lực, nhất là khi hàng xóm nói ra nói vào, kiểu “đi học Tây cho cố rồi về chả làm được gì cho ra hồn”. Trong khi đó, gia đình lại muốn anh thi vào công chức để có cuộc sống ổn định. “Tính tôi bộc trực, không thích gò bó nên chắc chắn không hợp với môi trường nhà nước” – Công chia sẻ.